Nội dung truyện
Khi cơn mưa bất chợt ập đến, tôi và anh chỉ có thể tìm nơi trú ẩn trong căn nhà cũ kỹ bên đường. Anh - vị chỉ huy lạnh lùng mà tôi từng nghe đồn với biệt danh "Thần Thám Băng Tuyết" - đang trọng phải tay cái áo để chắn mưa cho cả hai. Đôi mắt anh vốn lạnh lùng bây giờ lại chứa đựng một cảm xúc lạ thường khi ánh mắt gặp gỡ.
"Chúng ta phải nhanh chóng tìm cách ra khỏi đây." Anh nói, giọng điệu vẫn kiên định nhưng giờ đây ẩn chứa một nỗi lo sâu kín.
Tôi ngẩng đầu, để nhìn thấy anh đang nhìn xa xăm về một hướng không rõ. "Bị mắc kẹt ở đây có lẽ không tệ lắm, phải không, chỉ huy?" Tôi cười đùa.
Anh gạt đi tóc ướt, gật đầu một cách không chắc chắn. Một thoáng lo lắng thoáng qua khuôn mặt lạnh lùng của anh, rồi biến mất nhanh chóng. "Đôi khi, những tình huống không lường trước mới thử nghiệm sự kiên nhẫn và khả năng phân tích." Anh cất giọng, nhưng không hề nhìn tôi.
Cơn mưa rào càng lớn tiếng, nhưng tôi không thể rời khỏi ánh mắt của anh, những giọt nước mưa đỏng đảnh trên mái tóc đen dài. "Anh có phải đang sợ đấy không? Chủ nghĩa lạnh lùng bị đánh bại bởi những cảm xúc?" Tôi chợt hỏi, không thể kiềm chế được sự hiếu kỳ.
Anh quay lại nhìn tôi, đôi mắt băng lãnh nhưng chứa đựng một tia ấm áp kỳ lạ. "Không phải sợ hãi, chỉ là... một chút bối rối." Những lời nói kia như một lời thú nhận của một người từng luôn giữ vững sự bí ẩn.
Chúng tôi cứ như vậy, đứng chung dưới mái hiên nhỏ, trong cơn mưa gió giục, nhưng tìm thấy một hiểu biết mới về đối phương. Vị chỉ huy lạnh lùng đang khóc trong vòng tay tôi, và điều đó đã làm thay đổi tất cả.
Xem thêm
Bạn cần đăng nhập để bình luận